"Thiếu tướng Hoắc, anh đừng có chuyện bé xé ra to như thế." Phó Giám đốc Từ của Sở Mật vụ tỏ ra không hài lòng, "Tôi đã nói chúng tôi đã theo dõi sát sao bọn chúng rồi còn gì. Chỉ chờ bọn chúng nhập cảnh, nhận được số vũ khí kia, thì đó cũng chính là lúc bọn chúng mất mạng. Mặc dù trong quá trình đó có khả năng sẽ có một số người qua đường vô tội bị thiệt mạng, nhưng vì lợi ích của Đế Quốc, tất cả đều đáng giá."
"Lợi ích quốc gia ư? Thật không ngờ Phó Giám đốc Từ vẫn còn biết đến lợi ích quốc gia cơ đấy." Hoắc Thiệu Hằng cười lạnh rồi buông cái cổ gầy guộc của Phó Bộ trưởng Ngô ra, khinh bỉ cầm khăn mùi soa lên lau tay, không thèm nhìn tới Phó Bộ trưởng Bộ ngoại giao Ngô đang ho khan không ngừng, "Vậy xin hỏi Phó Giám đốc Từ, trong lòng ông, lợi ích quốc gia là gì?"