"Hả? Sao lại thế được?" Đàm Đông Bang chợt nhíu mày, "Cô Cố à, thực sự không còn cách nào khác nữa sao? Bà nhà tôi với tôi là thanh mai trúc mã, bao nhiêu năm nay chúng tôi vẫn luôn hòa thuận yêu thương nhau. Tôi không thể để bà ấy xảy ra chuyện được!"
"Thủ tướng Đàm, anh quả là một người có tình có nghĩa. Chắc chắn kiếp trước chị Đàm phải cứu được cả ngân hà nên kiếp này mới có thể gả cho anh đấy!" Hiếm khi Cố Yên Nhiên có vẻ hài hước bông đùa như thế này.
Đàm Đông Bang rất yêu thích tính cách đó của cô ta.
"Cô Cố quá khen, vợ chồng liền một thể mà, nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, có khác nào tôi xảy ra chuyện đâu. Thế nên, tôi hy vọng cô Cố có thể thông cảm cho." Đàm Đông Bang nhẹ giọng khuyên nhủ Cố Yên Nhiên.
Đương nhiên ông ta có thể nhìn xa hơn Cố Yên Nhiên nhiều.