"Mami! Các người muốn đưa mami của tôi đi đâu?!" Đàm Quý Nhân khóc như mưa, bổ nhào về phía Thái Tụng Ngâm.
Hai người đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồng phục của Viện Kiểm sát đưa tay ra chặn lại, tách cô ta ra, nghiêm túc nói: "Viện Kiểm sát mời bà Thái Tụng Ngâm qua đó uống trà, nói chuyện, đề nghị cô đừng cản trở người thi hành công vụ."
"Hả? Uống trà ư? Muộn như vậy rồi, uống trà gì chứ? Ngày mai uống không được sao?" Đàm Quý Nhân mở to đôi mắt tròn xoe lấp lánh như mắt nai, nhìn họ với vẻ khó hiểu.
Mũi và mắt cô ta đều đỏ ửng, làn da lại trắng ngần như tuyết, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương vô cùng động lòng người.
Đàm Đông Bang vội kéo Đàm Quý Nhân lại, nhỏ giọng khuyên nhủ dỗ dành cô ta: "Niếp Niếp đừng sợ, ngày mai là mẹ về thôi."
Người của Viện Kiểm sát đưa mắt nhìn nhau rồi đưa tay về phía trước, Thái Tụng Ngâm cắn răng cúi đầu đi theo họ ra ngoài.
…
Trong sảnh lớn của Nhà hát lớn Quốc gia, ánh đèn từ từ bật sáng.