"Ơ, Hoắc thiếu?!" Mã Kỳ Kỳ vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt, không khép được miệng, "Sao… sao… sao... sao anh lại tới đây?"
Khóe miệng Âm Thế Hùng giật nhẹ, tay quơ quơ trước mặt Mã Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ! Hoàn hồn lại! Hoàn hồn lại đi! Anh Đại Hùng của em ở đây cơ mà!"
Mã Kỳ Kỳ tóm lấy cái tay đang quơ lung tung của Âm Thế Hùng, không nhịn được ghé vào tai anh ta hỏi nhỏ: "Sao Hoắc thiếu cũng tới vậy ạ?"
Lúc Âm Thế Hùng nhắn tin, anh ta không hề nhắc một chữ nào về Hoắc thiếu cả…
Đương nhiên Âm Thế Hùng sẽ không tự vạch trần thủ trưởng nhà mình ra rồi.
Anh ta đằng hắng một tiếng, nói: "Lúc anh ra khỏi cửa, vừa khéo Hoắc thiếu cũng ra ngoài có việc, nên anh tiện thể ngồi xe của anh ấy để đến đây đấy."
"Ồ." Mã Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào ngực: "Hóa ra Hoắc thiếu đi có việc ạ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..."