Hoắc Thiệu Hằng nhìn mình trong gương, khẽ nhếch môi cười khổ.
Nhà vệ sinh này là nhà vệ sinh của bệnh viện, cũng là nhà vệ sinh trong văn phòng Trần Liệt, đều được trang bị đầy đủ hộp thuốc cấp cứu.
Hoắc Thiệu Hằng thành thạo lấy hộp cấp cứu từ tủ âm tường trong phòng ra, trong đó có sẵn tăm bông và thuốc cầm máu.
Anh dùng tăm bông tẩm một chút thuốc cầm máu, chấm lên bên ngoài vết thương, lại dùng tăm bông tẩm nước cất lăn một vòng trên môi.
Vết thương trên môi dưới nhanh chóng cầm máu, hàng dấu răng nhỏ trên cánh môi cũng đã biến mất.
Khi Hoắc Thiệu Hằng đi ra khỏi nhà vệ sinh, ngoại trừ cánh môi của anh còn hơi trắng bệch ra thì đã không còn nhìn thấy có gì bất thường nữa.
Cố Niệm Chi ngồi trên sofa, không ngẩng đầu lên, căn bản không thèm nhìn xem Hoắc Thiệu Hằng ra rồi lại vào để làm gì.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì, lập tức đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, nói với Âm Thế Hùng: "Thư ký Tào đang ở đâu?"