Trần Liệt đang soi gương, nghe thế thì kinh ngạc dời mắt từ tấm gương bên cạnh sang, nhìn về phía Cố Niệm Chi, "Anh… Hoắc ư? Từ lúc nào mà em dùng xưng hô lạnh nhạt như thế với Hoắc thiếu vậy?"
Cố Niệm Chi nhún vai, "Phải thế thôi. Trước kia em quá không hiểu chuyện, người ta hơi tốt với em một chút, em đã không biết trời cao đất rộng rồi. Thực ra thì cần gì phải thế chứ? Khóc lóc van nài bám lấy người ta, kết quả chẳng phải là vẫn bị người ta ghét bỏ sao…"
"Niệm Chi à, sao em lại nói kiểu quái gở vậy?" Trần Liệt không soi gương nữa, đi vòng quanh Cố Niệm Chi, "Em đi một chuyến sang Đức thôi mà đã thay lòng đổi dạ luôn rồi à?"
"Hừ! Anh mới thay lòng đổi dạ ấy!" Cố Niệm Chi liếc xéo Trần Liệt một cái, "Em tuyệt vọng, giống anh đấy, lòng em chết rồi, anh hiểu chưa?"
Trần Liệt lắc đầu, vẻ mặt thương xót, "Không hiểu nổi. Sống yên bình hòa thuận thì không muốn, lại cứ muốn giày vò nhau. Chẳng lẽ em nhất quyết muốn phải đi đến nước như anh bây giờ sao?"