Hoắc Thiệu Hằng biết người Trần Liệt quan tâm nhất là Diệp Tử Đàn, nhưng đáng tiếc rằng, Diệp Tử Đàn lại là kẻ tình nghi lớn nhất.
Anh thở dài nói: "Trần Liệt, cậu đừng hành động theo cảm tính. Nếu bác sĩ Diệp không có hiềm nghi thì đương nhiên đã được thả ra rồi."
"Anh có ý gì?" Trần Liệt bước ra khỏi bàn làm việc đi tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, tuy anh ta không cao lớn bằng anh, nhưng cơn giận dữ tỏa khắp toàn thân lập tức khiến khí thế của anh ta như cao đến một mét tám.
Hoắc Thiệu Hằng cân nhắc một chút rồi gọi cho Triệu Lương Trạch, "Thứ tôi bảo cậu tìm cậu đã tìm được chưa?"
Triệu Lương Trạch vội hỏi: "Là ba bức thư anh bảo tôi tìm sau khi về nước ấy ạ?"
"Đúng vậy, đã tìm được chưa?" Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua vẻ mặt ngờ vực của Trần Liệt, "Tìm được rồi thì mang đến phòng làm việc của bác sĩ Trần cho tôi."
Năm phút sau, Triệu Lương Trạch gõ cửa phòng làm việc của Trần Liệt.