Nghe thấy tiếng kêu của cô, Reinz vội quay đầu lại, vừa khéo túm được lấy tay cô, ngăn không để cô bị ngã về phía trước, "Cẩn thận một chút, đường núi nơi này không dễ đi đâu."
Nếu như bị trượt chân thật, rất có thể sẽ lăn luôn xuống sườn núi.
Reinz rất lo lắng cho cô, dứt khoát nắm chặt tay cô, dẫn cô đi, không buông ra nữa.
Vừa rồi Cố Niệm Chi cũng bị giật mình. Cô không am hiểu về cách đi trên đường núi, đi theo bước của Reinz sẽ ổn hơn một chút.
Hai người im lặng đi trong chốc lát, Reinz cũng quay đầu nhìn về phía ngôi nhà của mẹ Hannah rồi đột nhiên nói với Cố Niệm Chi, "… Tôi là con nuôi của mẹ Hannah."
Cố Niệm Chi ngây ra.
Reinz lâm vào trong hồi ức.
"Tôi là trẻ mồ côi. Khi còn bé ở tôi sống ở một trại trẻ mồ côi, tới năm 12 tuổi thì được mẹ Hannah nhận nuôi." Reinz thoáng ngừng một chút, cổ họng hơi nghẹn lại, "Tôi rất biết ơn bà. Nếu không có bà, thì sẽ không có tôi bây giờ."