Giọng điệu Reinz rất bình thản, chỉ như đang trần thuật một sự thật gì đó, không hề có ý chế giễu cô, nhưng Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi, ra sức cúi thấp đầu xuống, không cho anh ta nâng lên.
Ban đầu Reinz không dùng sức, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã cảm thấy cô bé này quá yếu đuối, giống như tuyết trắng bao trùm đỉnh núi Alps vậy, ánh nắng chiếu xuống một cái là sẽ bị tan ra ngay lập tức.
Anh ta lo rằng nếu mình hơi dùng sức một chút, cổ của cô bé này sẽ bị anh ta bẻ gãy mất.
Kết quả là cô bé này lại rất bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ không cho anh ta nâng lên xem thế nào.
Bàn tay Reinz hơi dùng sức một chút, Cố Niệm Chi không kháng cự lại được đành phải ngẩng đầu.
Trong căn phòng mờ tối, gương mặt Reinz với vẻ tuấn tú điển hình của người Đức đột nhiên phóng đại trước mắt cô. Cố Niệm Chi cảm thấy hoa hết cả mắt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm nói, "… Tôi không sao."