Chú gấu đen nhỏ thật không có nghĩa khí, không ngờ lại một mình chạy đi tránh mưa.
Cố Niệm Chi nhìn cơn mưa bụi rơi mãi không ngớt, thầm nghĩ mình ở đây dầm mưa cũng không ổn lắm, nên đành trèo từ trên cây xuống.
Trong rừng vẫn còn nơi có cây thường xanh, cô chạy sang phía đó, đứng dưới tàng cây tránh mưa.
Giờ phút này, cô chỉ thấy may mà hiện tại không phải là mùa hè, không có sấm sét, nếu không, cô đứng tránh mưa dưới cây thế này có khác nào tự lao đầu vào chỗ chết đâu.
Nhưng mà cho dù không có sấm sét, cô như thế này cũng chẳng khác tự tìm đường chết là mấy.
Cố Niệm Chi còn đang mải nghĩ, một cơn gió lạnh cuốn theo mưa bụi đập vào mặt cô, hơi lạnh ấy chạy thẳng vào tận xương tủy.
Cô vừa rùng mình vừa hắt hơi một cái.
Thôi xong rồi! Chắc không cảm cúm đấy chứ?
Cố Niệm Chi xoa mũi, cố gắng dựa sát vào thân cây hơn.
Cơn mưa này cứ mưa mãi không ngừng, tuy lúc to lúc nhỏ nhưng kéo dài mãi, cứ rơi rả rích gần như suốt cả ngày.