Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia suýt chút nữa là chống nạnh cười to rồi. Cô nhỏ giọng nói: "Đáng đời! Loại cặn bã này đáng bị xử lý như thế!"
"Em nghĩ là hắn đáng bị đánh à?"
"Đương nhiên rồi ạ." Cố Niệm Chi nhấc một chân lên trên ghế sofa, đá hai cái vào không khí, "Nếu em ở đấy thì chắc chắn sẽ tiện thể đá cho hắn thêm mấy cước nữa ấy!"
Hà Chi Sơ bật cười khẽ, "Nếu bị đánh thật thì đã tốt."
"Chẳng lẽ còn có thể là giả sao ạ?" Nụ cười của Cố Niệm Chi lập tức thu lại, "Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ muốn mượn việc bị thương để trốn tránh hình phạt ư?!"
"Không biết được, ngày mai đi xem thử là hiểu ngay." Hà Chi Sơ thản nhiên nói, "Bây giờ truyền thông đã chờ ở cổng bệnh viện rồi, bọn họ muốn bảo lãnh do trọng thương cũng không phải dễ."
"Bảo lãnh do trọng thương ư?" Cố Niệm Chi kinh ngạc, "Trừ khi thật sự bị thương nặng đến mức không thể cử động được, nếu không thì không thể..."