"Ơ? Chẳng lẽ đàn anh và anh Đại Hùng của cậu cùng tới với nhau à?" Mã Kỳ Kỳ tò mò hỏi một tiếng, đeo balo nhỏ của mình lên, hào hứng đi xuống lầu.
Cố Niệm Chi đang đợi Âm Thế Hùng, cũng vội vàng đi xuống theo.
Vừa bước ra từ trong thang máy, họ đã thấy hai người đàn ông đứng trước cửa ký túc xá.
Một người khí thế hiên ngang, một người cao lớn mảnh khảnh, ngọc thụ lâm phong, cả hai đều vô cùng bắt mắt.
Quả nhiên là đàn anh đang theo đuổi Mã Kỳ Kỳ và Âm Thế Hùng tình cờ tới cùng một lúc.
Cố Niệm Chi rất nóng lòng, bước nhanh tới phía trước, nói với Âm Thế Hùng: "Anh Đại Hùng, cuối cùng anh cũng tới rồi, nếu anh còn chưa tới em sẽ chết đói mất thôi!"
"Có cần khoa trương thế không?" Âm Thế Hùng mỉm cười nhìn đồng hồ đeo tay, "Mới bảy giờ thôi mà."
"Bình thường em ăn tối lúc năm giờ, bây giờ đã muộn hơn hai tiếng rồi đấy." Cố Niệm Chi dùng ngón tay chỉ vào đồng tay đeo tay của mình, "Đi nhanh thôi nào, chúng ta đi đâu ăn cơm ạ?"