Đàm Quý Nhân bị lời nói của anh Hồng làm cho tức đến nỗi suýt ngất. Cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy tay của anh Hồng ra, lạnh mặt nói: "Anh đừng có mơ! Dùng tôi để trao đổi tội phạm chính trị sao? Mặt mũi anh lớn hay là mặt mũi tôi lớn? Không có ai thèm để ý anh đâu!"
"Ha ha! Không có ai ư? Ba cô sắp trở thành Thủ tướng của Đế quốc Hoa Hạ rồi, cô nghĩ liệu bọn họ có đồng ý trao đổi với tôi không?"
"Đồ vô liêm sỉ! Ba tôi sẽ không đồng ý đâu!" Đàm Quý Nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị hiện ra trên khuôn mặt thanh nhã, "Anh dám uy hiếp bọn họ như vậy, thì tôi thà chết cho rồi!"
"Chết ư? Đâu có dễ như vậy… Cô Đàm, tôi cho cô biết, chuyện khốn khổ nhất không phải là chết, mà là còn sống!" Nét mặt anh Hồng lộ vẻ dữ tợn, sau đó đẩy cô một cái, "Mau vào phòng tắm đi! Máu của cô sắp chảy xuống cả sàn nhà rồi kìa."
Đàm Quý Nhân hoảng hốt cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện "dì cả" của mình đã nhuộm đỏ hết cả ống quần…