Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn cô gái trong lòng mình. Trên làn da trắng nõn mịn màng như sứ ánh lên màu phấn hồng tự nhiên, đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt liếc nhìn nhẹ nhàng như làn gió thoảng.
Mỗi một đường nét, mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt cô đã sớm khắc vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng anh rồi, quen thuộc không gì sánh bằng.
"Sau này nếu có thời gian rảnh, anh sẽ gọi điện thoại cho em." Hoắc Thiệu Hằng lại nhượng bộ một lần nữa, vì anh vô thức không muốn nhìn thấy dáng vẻ Cố Niệm Chi nhíu mày không vui.
"Anh đã nói thì phải nhớ đấy nhé, không được quên đâu." Cố Niệm Chi bĩu đôi môi củ ấu đỏ hồng bóng bẩy của mình lên, ngước mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đáy mắt tràn đầy bóng hình anh, "Em nhìn mấy người bạn học của em yêu xa ấy, họ chỉ hận không thể ở luôn trong điện thoại thôi. Thế mà anh thì mấy ngày liền không thấy đâu, đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có."
Thì ra là nguyên nhân này à?