"Em đã ngủ bao lâu rồi?" Cố Niệm Chi ngồi trên giường ôm đầu gối, quấn một tấm chăn mỏng lên người, đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, "Chắc không lâu lắm đâu nhỉ?"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: "Một ngày một đêm, quả thật là không lâu lắm."
Những việc đã trải qua ở Barbados quá căng thẳng, cô phải đối chọi với sự va đập của hàng rào điện tử ở hải vực Blue Hole, gây ra một số tổn thương nhất định cho cơ thể. Hơn nữa, ngồi máy bay suốt mười mấy giờ cũng rất mất sức, cho nên sau khi trở về cô mới xuất hiện hiện tượng buồn ngủ như thế này.
Ngủ cũng là một trong những cơ năng tự chữa trị của cơ thể con người.
Trần Liệt có tới đây khám cho Cố Niệm Chi, nói rằng cô không sao cả, chỉ là đang ngủ thôi nên Hoắc Thiệu Hằng mới không đánh thức cô dậy.
Cố Niệm Chi dụi mắt lẩm bẩm: "Mới một ngày một đêm thôi mà…"
Lá gan càng lúc càng lớn, giờ còn dám càu nhàu trước mặt Hoắc Thiệu Hằng nữa cơ đấy.