Lúc Hoắc Thiệu Hằng lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Cố Niệm Chi. Thấy cô lại cắn móng tay, tay phải của anh đưa qua kéo ngón tay cô ra khỏi miệng, không vui nói: "Lại cắn móng tay, không phải mấy hôm trước anh mới cắt cho em sao?"
Cố Niệm Chi cười xấu hổ, đẩy tay của Hoắc Thiệu Hằng ra đặt lên vô lăng, nghiêng đầu nói: "Hoắc thiếu, anh lái xe cho đàng hoàng đi, một tay không tiện điều khiển vô lăng đâu."
"Anh không dùng tay cũng lái được." Hoắc Thiệu Hằng thu tầm mắt về, nhìn về phía cánh cổng sắt của bệnh viện trước mặt, vẫn không yên tâm, dặn dò cô: "Đến rồi, em nhớ phải cẩn thận một chút nhé."
Cố Niệm Chi "ừ" một tiếng, xốc lại tinh thần, cùng xuống xe với Hoắc Thiệu Hằng.
Trước cổng lớn có trạm gác kiểm tra giấy thông hành giống hệt như doanh trại quân đội.
Cố Niệm Chi thầm cảm thấy tò mò, theo sát bên người Hoắc Thiệu Hằng, đi về phía trạm gác.
Người gác trạm rõ ràng là một người lính đánh thuê da trắng.