Họ đã ở dưới đáy biển Blue Hole gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Nếu Cố Niệm Chi không mang bình dưỡng khí dự phòng tới cho bọn họ, sau đó một mình đưa anh và Triệu Lương Trạch ra khỏi gông cùm của hàng rào điện tử Blue Hole, Hoắc Thiệu Hằng biết chắc chắn lần này mình sẽ dữ nhiều lành ít.
Hà Chi Sơ thấy Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi trồi lên mặt nước thì thở phào nhẹ nhõm, cánh tay thon dài nhanh chóng rẽ nước, bơi đến trước mặt bọn họ, cùng với Hoắc Thiệu Hằng dìu Cố Niệm Chi đưa lên thuyền cứu hộ của mình trước.
"Tiểu Trạch sao rồi?" Hoắc Thiệu Hằng vừa lên thuyền cứu hộ đã nhìn thấy Triệu Lương Trạch đang nằm trên một cái cáng y tế đơn giản.
Mặt nạ lặn trên mặt Triệu Lương Trạch đã được lấy xuống, anh ta đang đeo một cái mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng nhìn có vẻ không xấu như anh tưởng tượng.
Hoắc Thiệu Hằng đặt Cố Niệm Chi trên cánh tay mình xuống, tháo mặt nạ của mình ra, không ngoảnh đầu lại bước thẳng về phía Triệu Lương Trạch.