Lúc Cố Niệm Chi xuống nước vô cùng im ắng, không tạo nên một chút bọt sóng nào, giống như vận động viên nhảy cầu thượng hạng vậy.
Cô vừa xuống nước liền cảm thấy áp lực của dòng điện ập tới từ bốn phương tám hướng.
Giống như có vô số chiếc kim nhỏ như tơ cắm chi chít vào từng phân từng tấc da thịt.
Cô cắn chặt răng, nén đau, nhanh chóng lặn xuống nơi biển sâu.
Quả nhiên chỉ cần chịu được cơn giật điện tê dại lúc mới vào nước, khi lặn xuống cách mặt nước khoảng hai mét thì không cảm nhận được dòng điện nữa.
Cố Niệm Chi mở to hai mắt nhìn thế giới màu lam sẫm nơi đáy biển.
Cô âm thầm ghi nhớ tình hình xung quanh trong đầu mình, càng cảm thấy kính trọng và sùng bái người lắp đặt khu vực này.
Nước cất không dẫn điện, nhưng nước bình thường đều có lẫn tạp chất, cho nên chắc chắn sẽ dẫn điện.
Nước biển thì lại càng không phải nhắc tới nữa, khẳng định sẽ dẫn điện.