"Chúng tôi đi làm việc công chứ không phải làm việc riêng." Hoắc Thiệu Hằng vô thức phản bác Trần Liệt.
Trần Liệt cười đến mức như sắp không thở nổi. Anh ta vịn vào bàn hô ầm lên: "Có ai bảo anh đi làm việc riêng đâu nào, anh cuống cái gì chứ?!"
Hoắc Thiệu Hằng cứng họng.
Một tay khác của anh siết lại thành nắm đấm theo phản xạ có điều kiện, chỉ hận không thể đấm thẳng một cú vào khuôn mặt cười quái gở kia của Trần Liệt thôi.
Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn Trần Liệt rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, tò mò nói: "Anh Trần, bọn em đi làm việc công mà, anh cười gì vậy?"
"Anh sẽ không phổ cập giáo dục cho em đâu. Em mau đi làm việc với Hoắc thiếu đi…" Trần Liệt nhấm nhấm nháy nháy với Cố Niệm Chi rồi bĩu môi hất về phía cửa.
Hoắc Thiệu Hằng tức muốn rồ người.
"Đi thôi, đừng để ý đến cậu ta." Hoắc Thiệu Hằng sa sầm mặt xuống, cầm chặt lấy tay Cố Niệm Chi, kéo cô đi thẳng ra khỏi phòng họp nhỏ, không thèm quay đầu lại.