Mặc dù bức ảnh này chỉ được chụp bằng camera lỗ kim nhưng hiệu ứng lại vô cùng tốt. Thần thái của nhân vật rất tự nhiên, ánh mặt trời mang lại ánh sáng chân thật và đẹp hơn ánh sáng nhân tạo không biết bao nhiêu lần.
Bức ảnh này thậm chí có thể chọn để vẽ tranh sơn dầu hoặc làm bưu thiếp đều được ấy chứ. Hoắc Thiệu Hằng ngắm nhìn nó tới gần mười phút.
Anh cảm thấy mình không hề cố ý ngắm bức ảnh này, nhưng đến khi anh hồi tỉnh lại thì phát hiện thời gian đã trôi qua rồi.
Ngón tay di chuyển trên mouse pad, bức ảnh bị xóa đi một cách có ý thức.
Hoắc Thiệu Hằng tắt máy tính, xoay ghế một vòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngập tràn ánh nắng chiều rồi lập tức cầm điện thoại gọi cho Cố Niệm Chi.
Nhưng Cố Niệm Chi lại không nghe máy.