Phòng ký túc xá vừa mới yên tĩnh lại, đột nhiên vang lên từng hồi chuông điện thoại.
Cố Niệm Chi ngồi trên ghế sofa nghe thấy là điện thoại của mình đổ chuông, vội vàng đứng dậy lấy điện thoại từ trong ba lô ra.
Cô cụp mắt xem, hóa ra là Hà Chi Sơ gọi tới.
Anh ta là giảng viên hướng dẫn của cô, cô dính vào chuyện thế này nhất định phải viết kiểm điểm gửi anh ta.
Trong lòng Cố Niệm Chi khó tránh khỏi thấy hơi thấp thỏm.
Hơn nữa nghe nói hai tuần trước Hà Chi Sơ đã về Mỹ, sao giờ lại quay về rồi?
Kịp thời thật đấy…
Cố Niệm Chi lặng lẽ suy nghĩ, sau đó gạt điện thoại nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng nói, "Hello".
Trong điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Hà Chi Sơ, "Niệm Chi, em không sao chứ?"
Câu đầu tiên của Hà Chi Sơ lại không phải trách cứ mà lại là lo lắng hỏi thăm.
Cố Niệm Chi khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói, "Giáo sư Hà ạ, em không sao."