Hà Chi Sơ bắt máy rất nhanh, không biết anh ta đang ở đâu, bên tai Cố Niệm Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.
Giọng nói lạnh lẽo của Hà Chi giống như từ nơi xa truyền tới, như tảng băng trong đêm lạnh với nhiệt độ có thể đâm người ta bị thương vậy.
"Cố Niệm Chi, em đã quên tất cả những việc đã hứa với tôi rồi sao?!"
"Giáo... Giáo sư Hà ạ..." Cố Niệm Chi bị Hà Chi Sơ giáo huấn cho một trận tối mắt tối mũi, nói chuyện cũng không được lưu loát nữa, "Em... em có lý do mà."
"Lý do cái quái quỷ gì chứ! Tốt nhất là em nói nhanh lên! Tôi sắp đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt đến nơi rồi đây! Tôi đợi ở cổng, xem bao giờ thì em ra!" Hà Chi Sơ mang theo cơn thịnh nộ khó mà kiềm chế, giọng nói rít qua khẽ răng, thậm chí Cố Niệm Chi có thể tưởng tượng dáng vẻ phẫn nộ tới cực điểm, gân xanh trên thái dương nổi lên của anh ta.