Hoắc Thiệu Hằng cẩn thận đặt cô xuống từng chút một. Đầu tiên là để hai chân cô hơi chạm đất hờ, không cần dùng lực, chờ sau khi hoàn toàn xác định được chân của cô không có vấn đề gì anh mới đỡ lưng cô, để cô đứng thẳng thử xem sao.
Cố Niệm Chi nắm lấy cánh tay của anh, vô cùng thận trọng áng chừng trên mặt đất, cảm thấy đôi chân không có gì khác so với trước kia mới thật sự đặt trọng tâm xuống, sau đó từ từ dựng thẳng cả phần eo và lưng lên.
Cô hơi vươn người một chút. Mặc dù từng khớp xương đều cảm thấy yếu ớt mỏi nhừ nhưng không khó chịu như ngày hôm qua, lưng cũng không còn cảm giác vừa cử động là đau như bị kim đâm nữa. Cô lại nhìn xuống cái chân bị trẹo, thấy nó cũng hết sưng luôn rồi.
"Anh Trần, y thuật của anh lợi hại quá, quá là siêu luôn ấy!" Cố Niệm Chi duỗi chân ra khẽ vung vẩy, vui vẻ bắt chước điệu bộ của Mã Kỳ Kỳ, nhón chân lên xoay một vòng giống múa ballet.