Hoắc Thiệu Hằng đã đưa ra quyết định thì sẽ không do dự nữa. Anh là con người của hành động, từ trước đến nay, sự việc chưa hoàn thành thì anh sẽ không nói ra.
"Vì sao lại phải thực hiện cộng hưởng từ?" Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh lại, bắt đầu tìm hiểu triệt để căn nguyên hành động của Trần Liệt. Anh nheo mắt, ánh mắt sắc bén bị che lấp đi nhưng áp lực vẫn cực kì lớn.
Trần Liệt sợ nhất ánh mắt kiểu này của Hoắc Thiệu Hằng, gần giống như con chim ưng đang quan sát con mồi của mình, khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Anh ta lấy khăn tay ra lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ấp úng nói: "… Cột sống sau lưng của Niệm Chi vẫn bị thương. Bị thương một chút chút thôi, đương nhiên là không nghiêm trọng như vết thương hồi trước của cô ấy, chỉ hơi bị lệch nhẹ. Tôi đã cố định lại cho cô ấy rồi, nằm giường nửa tháng là nhất định có thể hồi phục được."