"Hoắc Thiệu Hằng! Uổng công tôi tôn trọng anh là Thiếu tướng, thế mà anh lại nói dối trước mặt tôi! Anh còn dám nói anh không phải là Hoắc Thiệu Hằng!" Chỉ chớp mắt, Từ Phiêu Hồng đã xông tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng. Gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô ta tức giận đến mức đỏ bừng bừng. Cô ta siết chặt nắm đấm, gào thét với Hoắc Thiệu Hằng như một con báo nhỏ.
Hoắc Thiệu Hằng thoáng cau mày, hai tay anh đút trong túi quần, bình thản nói: "Tôi nói cô nhận nhầm người thì tức là nhận nhầm người." Nói xong, anh liếc nhìn mẹ Từ Phiêu Hồng một cái với ý cảnh cáo.
Coi như con gái trẻ tuổi không hiểu chuyện, người mẹ gần năm mươi tuổi này cũng không thể hồ đồ như thế chứ?
Thấy ánh mắt lướt qua của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng bà Từ giật thột một cái, cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh mắt kia là thế nào?
Đó là ánh mắt coi thường, miệt thị còn có cảnh cáo nữa!