Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm mất một lúc lâu mới từ tốn nói với Cố Niệm Chi: "Em đừng vội, anh đang chuẩn bị rồi."
Chỉ cần điều tra rõ thân thế của Cố Niệm Chi thì anh sẽ có thể ngả bài thẳng với Thượng tướng Quý.
Hiện nay, đại khái hai bên đều gần như đã hiểu rõ tâm tư của đối phương, nhưng không ai nói trắng ra thôi.
Có điều, anh không muốn để Cố Niệm Chi biết, khoảng cách giữa hai người họ từng xa đến thế...
"Vâng, em nghe anh hết." Cố Niệm Chi gật đầu thật mạnh rồi vùi vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, lẩm bẩm: "Em cũng không có ai để có thể dựa dẫm, Hoắc thiếu à, anh..."
Cô còn chưa dứt lời, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng đã vô cùng buồn bã, anh cúi xuống hôn cô giống như muốn niêm phong tất cả những tâm ý và tình cảm nói không lên lời của mình vậy.
Cố Niệm Chi cảm thấy nơi mà Hoắc Thiệu Hằng hôn lên nóng như muốn bốc cháy, trái tim cô lại đập thình thịch, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc hết lên núi lại xuống vực vậy.