Cả người Cố Niệm Chi bị ấn vào lưng ghế dựa. Hoắc Thiệu Hằng cao to vạm vỡ, lại xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thể trạng khỏe mạnh vượt xa người bình thường. Anh chỉ dùng một tay đã có thể giam cầm cả hai tay của Cố Niệm Chi, giữ ở sau lưng. Tay còn lại cố định chặt chẽ gáy của cô, gần như thể trọng toàn thân đều đè lên hai cánh môi của Cố Niệm Chi.
Nụ hôn sâu cuồng nhiệt như thế này, hai cánh môi cọ xát nhường ấy khiến cho trên người họ như vừa được nhóm lên một ngọn lửa vậy, bừng bừng rực cháy.
Nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng cao, hai người không hẹn mà cùng cảm thấy khô nóng nhưng lại không muốn buông đối phương ra.
Cố Niệm Chi khẽ rên lên một tiếng, vô thức liếm môi mình. Đầu lưỡi non nớt mềm mại vừa khéo chạm vào hai môi của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không chút do dự, tách môi mình ra để lưỡi của Cố Niệm Chi nhẹ luồn vào bên trong. Anh khẽ cắn lấy môi cô không chịu buông ra, giống như đang ăn một viên kẹo hoa quả ngon ngọt vậy.