"Về chứ ạ, đương nhiên là em muốn về rồi…" Cố Niệm Chi vui tới nỗi khóe môi cũng cong lên, giọng nói bất giác ngọt ngào hơn vài phần, "Hoắc thiếu ơi, anh nhớ em phải không nào?"
"Ừ." Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng đáp một tiếng, nụ cười thoáng lóe lên trong đáy mắt, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Chi qua ống kính điện thoại.
Một lúc lâu sau, Cố Niệm Chi đưa tay ra, sờ lên khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng trên màn hình điện thoại, giọng nói đè xuống rất rất thấp, "Em cũng nhớ anh lắm, ngày nào cũng nhớ…"
"Vậy anh đến đón em nhé?" Thứ sáu Hoắc Thiệu Hằng vốn không có thời gian rảnh để đi đón Cố Niệm Chi. Theo kế hoạch, công việc của anh phải tới sáng sớm ngày thứ bảy mới có thể xong được. Thế nhưng bị ánh mắt quyến luyến yêu thương này của Cố Niệm Chi mê hoặc, anh quyết định tối nay sẽ không ngủ nữa, tiếp tục làm việc, như vậy thì đến tầm bảy tám giờ tối thứ sau là có thể đến đón Cố Niệm Chi được rồi.