Hoắc Thiệu Hằng ngẩn người, khoanh tay trước ngực đi qua đi lại vài vòng ở cửa phòng thí nghiệm, lông mày nhíu chặt. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên hỏi Trần Liệt, "Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn một trăm phần trăm." Trần Liệt nói nghiêm túc, "Hoắc thiếu, anh có thể tới phòng thí nghiệm khác để nghiệm chứng chéo, như vậy sẽ biết lời của tôi có sai hay không."
"Nhất định phải làm nghiệm chứng chéo." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì, như trút được gánh nặng, hay là lại càng lo lắng hơn?
"Ok. Vẫn còn một ít vật mẫu chưa dùng tới, Hoắc thiếu có muốn mang về không?" Trần Liệt nói xong bèn quay lại phòng xét nghiệm mang báo cáo kết quả xét nghiệm và vật mẫu còn dư ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt ra hiệu cho Âm Thế Hùng, "Đại Hùng, cậu cầm về đi, mang tới phòng thí nghiệm của Bộ Quốc phòng xét nghiệm lại lần nữa. Còn nữa, đi tìm một phòng xét nghiệm tư nhân bên ngoài, yêu cầu xét nghiệm giấu tên."