Đêm đầu xuân ở Đế Đố vốn rất lạnh, năm nay còn được gọi là "Rét tháng ba", tới nửa đêm lại càng lạnh đến thấu xương.
Cố Niệm Chi quấn người trong chiếc áo lông vũ to sụ mà vẫn cảm nhận được gió lạnh thổi vù vù luồn vào trong cổ áo.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, trầm mặc không nói, bước từng bước dài không nhanh không chậm về phía trước.
Cố Niệm Chi đợi mãi vẫn không thấy Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện nên hơi sốt ruột. Cô giật nhẹ tay áo khoác của anh, hạ giọng nói: "Phải vậy không anh?"
Hoắc Thiệu Hằng thở dài, dừng bước quay đầu lại nhìn cô, "Em nghĩ sao?"
Chức vị và quân hàm của anh cao hơn Triệu Lương Trạch rất nhiều. Vấn đề hôn nhân của Triệu Lương Trạch đã phải vượt qua các thủ tục chính trị, vậy thì đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, chỉ có hơn chứ không có kém.
Cố Niệm Chi biết rằng nếu theo đúng logic, thì đây là nguyên tắc.
Nhưng mà con người luôn mang tâm lý cầu may.