Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng cực kì trầm thấp, vừa mang theo một sức quyến rũ khó nói thành lời, vừa dễ nghe đến nỗi không có cách nào miêu tả nổi.
Cố Niệm Chi nghe xong bỗng thấy lồng ngực hơi thắt lại, sau đó dòng máu đột nhiên trào ra từ trong tim, tựa như gặp được lỗ hổng, thoáng chốc đã chảy xuôi tràn ra khắp cơ thể.
Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên, khiến cho khóe mắt đuôi mắt xinh đẹp của cô cũng tựa như nhuộm chút son hồng nhàn nhạt. Từng ánh mắt vô thức mang theo sự gợi cảm mê hoặc tự nhiên, dệt thành một tấm lưới dày đặc, khiến cho Hoắc Thiệu Hằng bị sa vào mà không thoát ra được.
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dần dần sâu hơn. Anh từ từ cúi đầu xuống, đưa tay phải ra, khẽ nâng cằm Cố Niệm Chi rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Cố Niệm Chi hơi kiễng chân, dựa cả người vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, mặc cho anh hôn mình.
Môi của cô rất mềm rất non, như phần giữa non mềm nhất trong nhụy hoa lê ngày xuân, bị anh thỏa sức mà hái xuống.