"Này, càng nói càng sai rồi đấy!" Anh Hoàng không thể nghe nổi nữa, chỉ tay vào anh Đoàn, nghiêm giọng nói: "Người ta mất cả ba lẫn mẹ đã là sự đau khổ cả đời rồi, cậu lại cho đó là việc tốt nữa! Không vướng bận ba mẹ vợ á? Cậu định làm gì? Cậu có còn là con người không?"
Anh Đoàn rụt cổ lại, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng thật nên vội kéo anh Hoàng vái lạy xin tha: "Hoàng đại ca, anh Hoàng ơi, tôi chỉ nói thế thôi mà, không hề có ý trêu đùa đâu. Tôi không coi cậu là người ngoài nên mới nói như vậy, cậu tha cho tôi lần này đi mà, tôi chỉ lỡ miệng thôi, không hề có ý chê cười em ấy!"
"Hừ! May mà chỉ có tôi nghe thấy, nếu để Niệm Chi nghe thấy, em ấy sẽ buồn đến thế nào chứ? Cho dù cậu có thật sự thích em ấy đi chăng nữa, nếu nói như vậy thì cả đời này em ấy cũng không thèm nhìn đến cậu đâu. Còn muốn cưới em ấy à? Không có cửa đâu nhé!" Anh Hoàng rất thân với Cố Niệm Chi nên không thể chịu được khi nghe người ta nói cô như vậy.