"Khiếp, cậu nói khoa trương thế." Cố Niệm Chi cười đến mức hai mắt cong cong, đôi mắt to tròn biến thành hai vầng trăng lưỡi liềm. Cô đưa tay che miệng, mu bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt vốn thuần khiết vì cười rộ lên mà hơi khép lại, lấp lánh bóng nước, mang theo vẻ quyến rũ câu hồn đến khó tả.
Tuy Mã Kỳ Kỳ là con gái, lại còn là gái thẳng, nhưng tim cô cũng lỡ mất một nhịp. Cô lắc đầu quầy quậy, dùng tay che mắt của Cố Niệm Chi lại, cười nói: "Yêu nghiệt! Yêu nghiệt quá! Niệm Chi, sau này cậu đừng có mà nhìn tớ bằng ánh mắt này đấy nhé, cẩn thận tớ bị bẻ cong mất!"
Cố Niệm Chi càng không nhịn được, cười đau cả bụng.
Hai người trêu chọc cười đùa trong phòng khách, tiếng cười vọng ra tận hành lang.
Một cô bạn phòng bên cạnh thò đầu vào cười nói: "Ý? Đổi bạn cùng phòng cái là khác ngay, hồi trước phòng này u uất trầm lặng lắm, mọi người đi qua đều phải nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ đụng phải dây thần kinh yếu ớt của công túa điện hạ thôi!"