Ông cụ Hoắc sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra ngay lập tức. Ánh mắt ông nhìn nhanh về phía camera ở góc tường, lại nhìn Chương Phong một chút, rồi quay đầu bỏ đi thẳng.
"Lão Hoắc! Lão Hoắc ơi! Ông không thể bỏ tôi lại thế này được!"
Lúc này Chương Phong mới thật sự sợ hãi, bà ta gào khóc muốn đuổi theo.
Hoắc Thiệu Hằng quay người cài cửa lại, giam tiếng kêu khóc của Chương Phong ở bên trong.
Ông cụ Hoắc dừng lại ở cách cửa không xa, quay đầu nhìn anh một chút, không cho là đúng, nói: "Gan bà ấy không to như vậy, sẽ không nói ra đâu."
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, "Vậy thì đi thôi ạ. Chuyện này coi như dừng ở đây. Cháu không nhúng tay vào nữa, ông cũng đừng quan tâm, cứ để xem Bộ Quốc phòng phán xử thế nào thôi ạ."
Chương Phong ỷ vào thanh thế của ông cụ Hoắc, mặc dù bà ta đã có tuổi nhưng vẫn chưa xuất ngũ nên vẫn được coi là quân nhân tại ngũ.