"Hoắc... Hoắc thiếu, sao cậu lại ở đây?"
Chương Phong biến sắc mặt, tim đập như điên và có dự cảm rất không lành.
Nhưng nghĩ đến việc ông cụ Hoắc là ông nội của Hoắc Thiệu Hằng, cậu ta có tuyệt tình thế nào cũng không thể nhìn người khác giày vò ông cụ, cho nên bà ta vẫn còn lắp bắp nói, "Hoắc thiếu, thế này là thế nào? Thủ trưởng vẫn còn nghỉ ở trên tầng. Bọn họ làm thế này là coi thường Thủ trưởng, coi thường cả nhà họ Hoắc!"
Chương Phong cầu trời có thể khơi dậy sự đồng cảm cùng một kẻ thù chung với Hoắc Thiệu Hằng.
Bà ta biết người như Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm đến tiền bạc, quyền thế hay phụ nữ, thứ duy nhất có thể khiến cậu ta động lòng là danh dự và danh tiếng.
Danh dự và danh tiếng của nhà họ Hoắc chắc là thứ cậu ta coi trọng nhất chứ?
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía trước, không thèm nhìn cũng không thèm nói chuyện với bà ta: "Tôi đến đón ông nội tôi, mời tránh ra."