Hoắc Thiệu Hằng dừng xe trước cánh cửa sắt lớn của dinh thự, lính gác ngoài cổng đứng nghiêm chào anh theo điều lệnh.
Cố Niệm Chi ra khỏi xe, lập tức bị một cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến cô rụt cổ lại.
Thật sự quá lạnh! Ngồi trong xe còn nóng hầm hập giống như tháng ba mùa xuân, ra ngoài một cái đã là mùa đông rét đậm.
Hoắc Thiệu Hằng xuống xe từ một bên khác, cầm chiếc khăn quàng cổ bằng len trong tay, đi tới trước mặt Cố Niệm Chi, quàng lên cổ cho cô.
Vì muốn thời trang, muốn xinh đẹp nên cổ Cố Niệm Chi chỉ quấn một chiếc khăn lụa Hermes, giờ thật sự cũng không chịu nổi nữa.
Chiếc khăn quàng len còn mang theo hơi ấm cơ thể của Hoắc Thiệu Hằng quấn quanh cổ cô như là anh đang ôm ấp lấy cô vậy.
Cố Niệm Chi vuốt vẻ chiếc khăn quàng cổ, nhìn lên cổ Hoắc Thiệu Hằng rồi vội nói, "Hoắc thiếu, anh không lạnh sao? Chúng ta mau vào thôi."
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, "Thế này mà lạnh cái gì? Anh mặc áo mỏng còn được mà."