"Cô bé ấy có thể nói gì được chứ?" Tống Cẩm Ninh bật cười, "Mẹ nằm một mình cũng được…"
"Cũng không thể nói vậy được." Trước mặt Tống Cẩm Ninh, Hoắc Thiệu Hằng cũng không che giấu điều gì, bên môi còn hơi mỉm cười, nói: "Không phải mẹ muốn kiện người ta tội phỉ báng và ngụy tạo chứng cứ sao? Niệm Chi là sinh viên ngành Luật, cũng rất thông minh, nói không chừng có thể giúp mẹ đấy!" Anh dừng một lát rồi ra vẻ rất lơ đãng nói: "Cô ấy mới mười tám tuổi nhưng đã tốt nghiệp Đại học, chuẩn bị làm nghiên cứu sinh ngành Pháp luật của trường Đại học B rồi ạ."
"Ồ? Thông minh vậy ư? Cô bé cũng thú vị nhỉ!" Tống Cẩm Ninh khẽ gật đầu, mắt chớp chớp, bà có thể nhìn thấy sự cưng chiều và che chở Cố Niệm Chi của Hoắc Thiệu Hằng, "Vậy con gọi cô bé tới đi."
Hoắc Thiệu Hằng đáp lại một tiếng rồi ra khỏi phòng phẫu thuật B, đến phòng làm việc nhỏ của Trần Liệt, vẫy tay gọi Cố Niệm Chi, "Em ra ngoài với anh một lát."