Chiếc xe khực khực hai cái, gầm rú lên một tiếng rồi dừng lại.
Lực quán tính cực lớn khiến Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi ngồi ở ghế sau xe không thắt dây an toàn bị hất mạnh đến choáng váng, đầu đập vào lưng ghế ngồi phía trước, chớp mắt đã sưng u lên hai cục lớn.
"Cậu lái xe kiểu gì thế?! Tôi sẽ sa thải cậu!"
Bạch Trường Huy ôm trán, gầm lên với người tài xế phía trước.
"Cậu đang làm cái quái gì thế?! Đường đường là Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc lại đi một chiếc xe động một tí đã bị nổ lốp ư?!"
Bạch Cẩn Nghi xoa xoa đầu, nghiến răng nghiến lợi bò từ dưới đất lên.
Người tài xế ở hàng ghế đầu đặt hai tay lên vô-lăng, sợ tái mặt. Anh ta run hết cả người ngồi trên ghế lái, lắp ba lắp bắp nói: "Tổng Thư ký Bạch, không phải là bánh xe tự nổ lốp, mà là bị người ta bắn nổ lốp ạ!"
"Cái gì?!"
Bạch Trường Huy nhìn ra ngoài cửa xe nhưng không thể nhìn ra được rốt cuộc bánh xe có gì khác thường.