Hoắc Thiệu Hằng gác một tay lên chân trái đang gập cong của mình, nhìn Cố Niệm Chi đang cúi gằm đầu ở phía đối diện một chút rồi lại chuyển ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: "Nói gì cơ?"
Cố Niệm Chi cáu tiết.
Trong lòng cô chợt cảm thấy rất khó tả.
Không phải vậy chứ!
Cô đã nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng rồi, sao anh có thể không đáp lại như thế được?
Cố Niệm Chi tức tối ngẩng đầu lên, lấy can đảm hỏi: "Em đã nói thích Hoắc thiếu rồi, còn anh thì sao?"
"Ồ." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, hời hợt nói: "Cảm ơn em."
Nghe vậy, Cố Niệm Chi liền nổi điên, tức giận đến mức váng cả đầu, đứng lên dùng sức ném mạnh cái gối ôm ở trong lòng vào người Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng đưa cánh tay ra đỡ, chiếc gối ôm kia liền bị đập bay về phía bên kia căn phòng.
Cố Niệm Chi thấy chiếc gối ôm không "tập kích" được Hoắc Thiệu Hằng, đành phải tự coi mình là vũ khí, giương nanh múa vuốt lao tới.