Cơn bão trên biển dâng lên những con sóng cao cuồn cuộn đã ảnh hưởng đến vùng biển phía bên họ. Chỉ có thể nói rằng, may mà họ không nằm trong tâm bão, chỉ ở rìa ngoài, nhưng cũng vô cùng đáng sợ rồi.
Một chiếc du thuyền lớn như vậy chòng chành trong đầu sóng ngọn gió, giống như món đồ chơi trong tay tự nhiên, không thể kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Cố Niệm Chi nhìn qua ô cửa sổ, thấy mặt nước đục ngầu cách họ ngày một gần, cô vội nói với Triệu Lương Trạch: "Du thuyền sắp chìm rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
"Đi lên tầng bốn đi." Triệu Lương Trạch nhìn đồng hồ: "Họ sẽ đến sớm thôi."
Chỉ một phút nữa thôi là đến hạn mười lăm phút mà Hoắc Thiệu Hằng nói.
Đây thực sự cũng là giới hạn cầm cự tối đa của họ rồi.