"Mai Hạ Văn ư?! Cậu ta đến Mỹ à? Em còn gặp cậu ta rồi ư?" Âm Thế Hùng cầm lon nước hoa quả nhấp một ngụm. Nước lạnh buốt chảy vào trong miệng, cơn tức giận vừa rồi của anh ta với Hà Chi Sơ mới nguôi ngoai đi được một chút, nhưng tin tức về Mai Hạ Văn lại làm anh ta chú ý, "Sao lại trùng hợp như vậy?! Tình cờ gặp sao?"
Nước Mỹ lớn như vậy, có bao nhiêu khả năng hai người bạn học cũ tình cờ gặp được nhau?
Cố Niệm Chi nhận ra cảm xúc bất mãn và nghi ngờ của Âm Thế Hùng dành cho Mai Hạ Văn. Cô vội chớp đôi mắt to cùng hàng lông mi dày của mình, kéo cánh tay của anh ta, nhẹ nhàng nói: "Cũng không phải là tình cờ gặp ạ. Em và Hạ Văn vẫn nhắn tin cho nhau, em từng nói cho anh ấy biết địa chỉ, cho nên nếu anh ấy muốn tìm đến thì có gì khó đâu. Với lại anh ấy đối xử với em rất tốt, lúc sau em không đi nổi, chính anh ấy đã cõng em về đó."