Lúc nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, Hà Chi Sơ đang câu cá ở hồ nước nhỏ trong nhà mình.
"Cái gì? Anh nói lại lần nữa đi, ai đã bắt Niệm Chi đi?" Hà Chi Sơ ném cái cần câu đi rồi đứng dậy, vẻ mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn. Mặc dù đang là mùa hè nóng bức, nhưng người đứng bên cạnh anh ta lại chợt cảm thấy lạnh buốt.
"Là thế này, vốn là Niệm Chi đang đấu bóng mềm với đội Ấn Độ, cuối cùng… xảy ra chút sự cố, đối phương khiêu khích và ném bóng đập vào đồng đội của con bé ở bên này. Anh biết tính Niệm Chi rồi đấy, con bé còn ít tuổi, máu nóng dâng lên, thế là con bé liền xông lên… đánh nhau." Âm Thế Hùng cầm di động, giậm chân liên tục, đầu đầy mồ hôi nói tiếp: "Anh mau tới xem thế nào giúp tôi với. Tóm lại vừa rồi xảy ra trận ẩu đả trên sân bóng, Niệm Chi là người ra tay đầu tiên, hơn nữa ra tay còn hơi nặng… Đội Ấn Độ và đội của con bé đều đã bị bắt lên xe bảo vệ, đưa đến phòng bảo vệ của trường rồi."