"Chuyện này à..." Phó Giám đốc Từ trầm ngâm cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, "Chuyện này tôi cũng không thể cam đoan được. Tính tình của Thiếu tướng Hoắc thì lúc nãy cô cũng nhìn thấy rồi đó, cậu ấy là quân nhân, không phải nhà ngoại giao, cũng không phải nhân viên Sở Mật vụ. Cậu ấy quả thật không có nghĩa vụ phải đi tiệc rượu."
Cố Yên Nhiên rất tiếc nuối, "Thế thì thôi vậy, tôi rất ngưỡng mộ những quân nhân còn trẻ như Thiếu tướng Hoắc, vốn muốn thành lập một quỹ từ thiện đặc biệt cho quân nhân ở quý quốc, chuyên trợ cấp cho quân nhân và gia đình của họ khi hy sinh vì nhiệm vụ..."
Hai mắt của Phó Giám đốc Từ sáng lên, cầm tẩu thuốc bên miệng xuống: "Không phải cô nói muốn chuyển một nửa tài sản sang nước chúng tôi sao? Vậy quỹ từ thiện này...?"