Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia, với chiến lực hiện tại của hắn, chỉ cần tát một cái là có thể khiến cho quần áo và cơ thể của đối phương dán chặt với nhau, khó có thể tách rời được.
Nhưng vì kiêng kỵ nơi đây là Chưởng Thiên Hình Tiên Tông nên Vương Bảo Nhạc không chấp nhất với giọng điệu của cô gái này, ngược lại hắn còn nở nụ cười tự cho là đẹp trai, dịu dàng nói.
"Đa tạ chị đẹp chỉ dẫn, ơ, túi trữ vật của chị đẹp rơi mất này."
Vương Bảo Nhạc mỉm cười bước lên trước, trong giọng nói còn có chút kinh ngạc, mà những lời hắn nói cũng khiến cho cô gái kia ngẩn ra, trợn mắt nhìn Vương Bảo Nhạc lật tay phải lấy ra một túi để đồ, đưa tới trước mặt cô ta.