Ngay khi ý chí của con mắt hằng tinh này bộc phát, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động mãnh liệt. Do hắn vẫn chưa cắt đứt thần niệm, ý chí vẫn còn kết nối nên khát vọng của Yểm Mục Quyết phát ra từ trong cơ thể hắn như hóa thành một bàn tay nhỏ, nó nhanh chóng trảo một cái trong Vạn Yểm Chi Mục như lấy cái gì đó.
Ngay giây phút này đây, trong đầu Vương Bảo Nhạc đột nhiên xuất hiện vô số tin tức, làm cho đầu hắn căng đau như muốn nổ tung.
Nếu như đổi lại là người khác thì e là đã cửu tử nhất sinh, nhưng may mà phân thân của Vương Bảo Nhạc lúc này vô cùng đặc thù, một giây sau hắn đã trực tiếp hóa thành sương mù lan ra xung quanh rồi mới ngưng tụ lại. Cứ lặp lại như thế hắn mới miễn cưỡng chống lại được cỗ sức mạnh cuồng bạo này.
Sau khi chống chọi lại được và ngưng tụ thân thể lần nữa, mặc dù thất khiếu của Vương Bảo Nhạc vẫn đang chảy máu liên tục, nhưng trong mắt lại đầy vẻ mừng rỡ không dám tin.
"Đây là..."