Nhìn những người dân bản địa đang run rẩy chạy nháo nhào kia, sâu trong đáy mắt của Vương Bảo Nhạc có ánh sáng lóe lên, nhưng lại để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Thân thể nhoáng một cái đã đáp xuống bên cạnh bức tượng, ánh mắt đảo qua mấy người dân bản địa đang run lẩy bẩy kia.
"Co ai biết ngôn ngữ của Bảo Nhạc đại Liên bang của nền văn minh tu hành hàng đầu không?"
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái rồi dùng ngôn ngữ Liên bang thản nhiên hỏi.
Nhưng mấy dân bản địa kia lại hai mặt nhìn nhau, trong vẻ hoảng sợ lại khó giấu được sự nghi hoặc, rõ ràng bọn họ không hiểu những lời Vương Bảo Nhạc vừa nói.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì thầm thở dài, đổi thành ngôn ngữ của Thương Mang Đạo Cung rồi thử lại lần nữa.