Lúc con lừa đang nghi hoặc thì bên trong mật thất của Vương Bảo Nhạc ngày càng bị ăn mòn nghiêm trọng hơn. Cùng lúc đó, tiếng nức nở và gầm gừ như ma thần kia cũng ngày càng mãnh liệt hơn tựa như trong âm u có một lực lượng nào đó đã đến, quấy nhiễu sự tu luyện của Vương Bảo Nhạc nhưng vì cách quá xa nên không có tác dụng gì mấy.
Cứ thế, thời gian từ từ trôi qua, mãi đến nửa tháng sau!
Nửa tháng nay, Vương Bảo Nhạc vẫn khoanh chân ngồi đó không nhúc nhích, thân thể của hắn đã cứng ngắc, khí tức cũng biến mất, toàn thân phủ kín băng giá chẳng khác gì một cái xác, đến cả lửa sinh mệnh cũng không thể nào cảm ứng được.
Mãi cho đến khuya hôm nay, Vương Bảo Nhạc đang ngồi đó đột nhiên run lên một cái, từ từ mở mắt ra. Ngay khi hắn vừa mở mắt ra thì sương giá bên ngoài cơ thể nhanh chóng biến mất, sự ăn mòn ở xung quanh cũng tan biến, khôi phục nguyên dạng, đồng thời mấy tiếng nức nở và gầm gừ kia cũng đột nhiên im bặt.