Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 31 - Chương 31: Cường thế!

Chapter 31 - Chương 31: Cường thế!

Lúc này Vương Bảo Nhạc đang nghiêm mặt khoanh chân ngồi trước tảng đá màu xanh ở trong học đường, hắn tập trung toàn bộ tâm thần nhìn vào liên Linh Thạch đang phát sáng trong tay mình!

"Lúc nãy ta dạy dỗ đám người Bộ viện kỷ một phen, trong lòng bọn họ nhất định đang hận ta lắm, lần này... Tốt nhất là khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, để cho không còn bất cứ ai lay chuyển được vị trí học thủ của ta mới được!"

Vương Bảo Nhạc cắn răng, hít sâu một hơi, dẫn dắt linh khí đổ dồn vào trong Linh Thạch rỗng.

Theo linh khí lũ lượt ùa vào, Linh Thạch rỗng dần phát ra tiếng rắc rắc như muốn vỡ vụn. Thật ra chuyện này không hề xấu chút nào, nó có nghĩa là độ tinh khiết ở bên trong đang được tinh luyện nhanh chóng.

Mặc dù dùng Linh Thạch rỗng để luyện chế có hơi khác với Thái Hư Phệ Khí quyết của Vương Bảo Nhạc nhưng dù sao thì đây cũng là cách tu luyện hắn đã dùng từ nhỏ tới lớn. Mặc dù không phải lăng không ngưng tụ ra được Linh Thạch nhưng đối với hắn mà nói thì đây chẳng qua là làm thêm một bước nữa mà thôi.

Tuy hơi rườm rà hơn một chút nhưng hắn cũng biết rõ đạo lý giấu tài, lúc này hắn vô cùng tập trung, linh khí tràn vào, dòng xoáy quanh người hắn cũng ngày càng lớn hơn, cuối cùng còn lan ra cả bên ngoài học đường, nhìn từ xa lại thì chỗ hắn ngồi cứ như xuất hiện một cái hố đen.

Tất cả việc này kể thì khá dài dòng nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vòng vài giây, tiếng rắc rắc phát ra từ viên Linh Thạch trong tay Vương Bảo Nhạc đột nhiên trở nên dữ dội hơn, sau đó lập tức có bụi bay ra rồi đột nhiên nứt vỡ!

Linh Thạch rỗng vừa nứt vỡ thì thốt nhiên phát ra ánh sáng bảy màu tựa như châu báu, chỉ trong nháy mắt ánh sáng bảy màu đó đã soi khắp học đường.

Trong nháy mắt khi xuyên qua học đường thì ánh sáng này cũng bừng lên giữa đất trời, bao phủ toàn bộ phạm vi bên ngoài học đường trong ánh sáng bày màu. Nhìn từ phía xa thì trên đỉnh Pháp Binh có ánh sáng bảy màu lấp lánh chiếu thẳng lên trời!

Tất cả mọi người bên ngoài học đường, thậm chí toàn bộ người của Pháp Binh hệ lúc này đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng đời này họ khó mà quên được!

"Đây... Đây... Ánh sáng bảy màu!!"

"Linh Thạch bảy màu! Mẹ ơi, đây là Linh Thạch bảy màu!"

"Là Linh Thạch bày màu trong truyền thuyết, vượt xa cả thượng phẩm, chỉ khi nào độ tinh khiết đạt đến chín thành ba thì mới có thể hình thành!"

Toàn bộ Pháp Binh hệ rung động, các khu vực trên đỉnh Pháp Binh, gần như tất cả học sinh của Pháp Binh hệ đều trông thấy ánh sáng bảy màu phát ra từ bên trong Linh Thạch học đường. Ai nấy đều giật mình vội chạy đến chỗ học đường.

Thậm chí chuyện này vừa được đưa lên linh võng cũng bắt đầu lan ra như gió lốc. Ngay cả tên thích livestream tên Tiểu Đạo kia lúc này cũng đã chạy đến bên ngoài học đường, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động đến mức quên cả việc đòi tên lửa.

Ánh sáng vừa phát ra thì người ở trong lẫn ngoài học đường đều biến sắc, bước chân của Khương Lâm run lên tựa như gặp phải quỷ, đầu óc bùm một tiếng không sao bình tĩnh được nữa, hắn giật mình hét lên.

"Không thể nào!!"

Ngay sau đó lại có từng tiếng chuông vang vọng khắp đỉnh Pháp Binh, khiến bốn phương rung chuyển!

Đây chính là tiếng chuông báo hiệu đã có học thủ mới xuất hiện!

Tổng cộng chín hồi chuông vang lên tượng trưng cho việc có học thủ mới xuất hiện. Tiếng chuông này vang vọng hồi lâu, khiến cho chung quanh vốn đang huyên náo nay lại bùng lên từng đợt khiếp sợ dữ dội hơn nữa.

"Chuông học thủ!"

"Vương Bảo Nhạc... thành học thủ rồi à?!"

"Bất ngờ quá đi mất, sao có thể như thế được chứ!!"

Cả linh võng lẫn Pháp Binh hệ đều rung động, các lão sư trên đỉnh Pháp Binh cũng không ngồi yên, toàn bộ hoảng hốt không dám tin vội vàng chạy đến đây.

"Thế mà lại xuất hiện Linh Thạch bảy màu, có học thủ mới rồi!"

Thậm chí ở trong điện của hệ chủ trên đỉnh Pháp Binh, ông râu dê hệ chủ của Pháp Binh hệ vốn đang cầm lọ thuốc hít yêu thích của mình đưa lên mũi hít mấy hơi, nhắm mắt suy nghĩ, sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên thì ông lập tức mở to mắt ra, khá là kinh ngạc, tựa như cảm thấy không tin nổi. Sau khi ngẫm nghĩ rồi mở nhẫn truyền âm lên xem xét một lúc thì ông cũng trợn trừng mắt.

"Vương Bảo Nhạc? Linh Thạch bảy màu! Học thủ mới!"

Ông cảm thấy choáng váng, trong đầu không khỏi nhớ đến bộ dạng của Vương Bảo Nhạc, lúc này trong lòng lại dâng lên cảm giác quái dị, cảm giác như cục phân chó ngày nào ông đui mù mua nhầm lại có lẫn vàng ròng ở trong vậy.

Trong tiếng chuông oanh động toàn bộ Pháp Binh hệ này, vô số người vừa tò mò vừa kinh ngạc thì cái đám đốc tra của Bộ viện kỷ ở bên ngoài học đường lúc này đều hít sâu một hơi, mặt mày tái mét, ánh sáng bảy màu chiếu lên gương mặt đần thối của họ trông rất buồn cười. Tình huống xoay chuyển nhanh quá, lúc này trong đầu họ đang dấy lên biết bao con sóng dữ, căn bản không thể chấp nhận nổi.

Còn Khương Lâm lúc này cũng tái mặt, thân thể run rẩy lảo đảo như đứng không vững. Sở dĩ, hắn có thể hô mưa gọi gió trong đạo viện như thế là vì thân phận học thủ này. Nhưng nay tất cả những quyền lực mà thân phận mang đến cho hắn đã nhanh chóng sụp đổ theo tiếng chuông này khiến cho trước mắt hắn tối sầm lại, đồng thời có cảm giác không cam tâm dâng trào trong lòng hắn.

"Tuyệt đối không thể nào có chuyện này được!"

Khương Lâm gầm lên, lấy ra một cái lệnh bài từ trong ngực, lệnh bài đó đỏ thẫm một màu, bên trên có khắc hai chữ học thủ, đó chính là học thủ lệnh, trong nháy mắt khi học sinh trở thành học thủ thì tảng đá kia sẽ tự động đưa cho họ!

Có điều, lúc này học thủ lệnh trong tay Khương Lâm đã bắt đầu xuất hiện vết rạn, tiếng rắc rắc vang lên liên hồi như sắp vỡ tan!

"Vương Bảo Nhạc!!"

Khương Lâm nhìn học thủ lệnh trong tay, mắt đỏ ngầu, từng đường nứt vỡ kia như cứa thẳng vào trong lòng hắn. Lúc này, có một cơn điên cuồng ngập trời bốc lên trong người hắn, hắn rít lên muốn đẩy cửa chính của Linh Thạch học đường nhưng không đợi hắn kịp chạm vào thì cánh cửa kia đã tự động mở ra!

Nó vừa mở ra thì ánh mắt của tất cả mọi người nháy mắt đều đổ dồn qua, nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đang khoan thai bước ra từ trong cánh cửa của Linh Thạch học đường!

Vẫn là một thân học bào rách rưới nhưng trong mắt mọi người lúc này thì hắn đã khác xưa, bây giờ hắn chính là... học thủ mới!

Trong chớp mắt khi hắn bước ra, học thủ lệnh trong tay Khương Lâm trực tiếp vỡ tan hóa thành mảnh vụn như không chịu nổi khí thế trên người Vương Bảo Nhạc.

Nó vỡ vụn chứng tỏ Khương Lâm đã trở thành quá khứ, từ nay về sau Vương Bảo Nhạc sẽ chấp chưởng Bộ viện kỷ, trở thành nhân vật quan trọng không thể khinh nhờn trong Pháp Binh hệ!

Học thủ lệnh bị hủy, toàn thân Khương Lâm run rẩy, trong mắt hằn lên vô số tơ máu, hắn ta căm tức trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc tựa như dã thú. Nếu như ánh mắt mà có thể giết người thì lúc này hắn đã bầm thây Vương Bảo Nhạc ra thành trăm nghìn mảnh rồi.

Nhìn thấy vẻ rung động của mọi người xung quanh, thấy sự thật là xung quanh có một đám đốc tra áo đen tay lăm lăm vũ khí đang tỏ vẻ không dám tin, thấy cả ánh mắt hận thù sâu sắc của Khương Lâm, Vương Bảo Nhạc cười khẽ một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Hắn biết rõ nếu như ban nãy mình không thể trở thành học thủ thì tất nhiên sẽ bị bắt lại, ban nãy đám đốc tra kia ngạo mạn cầm vũ khí lộ rõ vẻ ác ý.

Với tính cách của Vương Bảo Nhạc thì tuyệt đối sẽ không nương tay trước những kẻ có ác ý với mình. Lúc này hắn với tay vào ngực áo lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ thẫm mới toanh rồi giơ lên cao!

Đây chính là học thủ lệnh, đại biểu cho quyền lực của Bộ viện kỷ!

Tấm lệnh bài này vừa ra thì tất cả mọi người đứng bên ngoài Linh Thạch học đường đều giật mình rung động.

"Ta lấy thân phận học thủ của Linh Thạch học đường, hủy bỏ thân phận đốc tra của các ngươi, từ giờ trở đi, các ngươi không còn là đốc tra Bộ viện kỷ của Linh Thạch học đường nữa!"

Vương Bảo Nhạc nhìn về phía những tên đốc tra kia rồi nói, giọng nói lạnh lùng vang khắp bốn phía tựa như gió rét thổi qua khiến cho đám đốc tra đang cầm vũ khí kia tái mặt, thân thể run rẩy, có vài tên run tay, vũ khí rơi leng keng xuống đất.

Một lời đã quyết định tương lai của cả đám người!

Nhưng thế này còn chưa hết, sau khi nói một câu tước đoạt hết thân phận của đám người kia xong, mắt Vương Bảo Nhạc lại lóe lên, tiếp tục mở miệng.

"Truy tra lại hết toàn bộ những việc phạm luật trong lúc các ngươi nhậm chức, xử phạt nặng hơn, tuyệt đối không được nhân nhượng!"

Cũng là một câu, nhưng không còn là quyết định tiền đồ nữa, mà là vận mệnh của bọn họ!

Lời vừa dứt thì trong đầu của những tên đốc tra cũ kia đều nổ tung, cả đám hô hấp dồn dập, thậm chí còn có người tuyệt vọng rống to.

"Vương Bảo Nhạc, ngươi đừng có mà cạn tàu ráo máng!"

Bỏ ngoài tai những lời mắng chửi nguyền rủa của đám đốc tra cũ chỉ còn biết mạnh miệng kia, Vương Bảo Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Khương Lâm, thản nhiên cất lời.

"Khương Lâm, ngươi thân là người phụ trách Bộ viện kỷ tiền nhiệm mà lại tụ tập sinh sự. Hiện tại ta hủy bỏ tất cả thân phận của ngươi trong Bộ viện kỷ, nhốt lại trong Bộ viện kỷ, chờ xét tra xong lại luận tội!"

Giọng của Vương Bảo Nhạc không lớn nhưng lọt vào tai của Khương Lâm và đám đốc tra kia thì tựa như sấm nổ vang. Lúc này, từng lời hắn nói ra rất có xu thế nói là làm, chỉ trong nháy mắt đã xoay chuyển đất trời, khiến cho cả đám người ban nãy vẫn còn hùng hổ nay như ngã xuống từ trên đám mây cao cao tại thượng!

"Vương Bảo Nhạc, ngươi dám!!"

"Mọi người động thủ đi, tên Vương Bảo Nhạc này lạm dụng chức quyền, chúng ta không phục!!"

Khương Lâm phát điên, thật sự là chuyện này quá đột ngột. Trong nháy mắt hắn đã mất hết tất cả, trong lòng căn bản không thể nào tiếp nhận tình cảnh kiểu một giây trước vẫn còn là học thủ, một giây sau đã trở thành phạm nhân như thế. Lúc này hắn đỏ mắt gầm lên, lại còn nổi điên nhào tới chỗ Vương Bảo Nhạc, thậm chí trong mắt còn có sát khí lóe lên!

Đám đốc tra kia căn bản là người của hắn. Nếu như lúc trước Vương Bảo Nhạc không đanh thép nghiêm lệnh thì thôi, có khi bọn họ sẽ chùn tay, nhưng giờ nghĩ tới chuyện tiếp theo mình sẽ bị điều tra thì ai cũng sợ hãi, do bọn họ kẻ nào cũng có vấn đề cả, cho nên trong lúc cảm xúc cuồng bạo xộc thẳng lên đầu thế này, cả đám đều bấm bụng chơi liều. Mặc dù không phải tất cả đều mù quáng nghe theo nhưng vẫn có hơn mười người lao tới chỗ Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc cười lạnh một tiếng, sở dĩ vừa rồi hắn nói nghiêm như thế chính là muốn chọc cho đám người này nổi giận mà ra tay, bằng không thì hắn còn phải tìm cớ khác để động thủ nữa bởi vì đám người này có ác ý với hắn trước khiến cho cái tính quả quyết cố chấp của Vương Bảo Nhạc được phô ra trọn vẹn.

"Dám kháng cự chấp pháp, tội thêm một bậc!"

Trong lúc Vương Bảo Nhạc nói chuyện thì thân thể bước lên trước một bước.