Trong khi rầu rĩ, Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy sự bất công của vận mệnh khiến người ta chỉ đành thở dài bó tay để lại nỗi bùi ngùi tiếc nuối.
"Ngẫm ra Vương Bảo Nhạc mình là Tổng thống Liên bang, cũng là Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung. Tất cả những thành quả mình gặt hái dược đều dựa vào sự cố gắng và mồ hôi của bản thân, làm bạn với máu và lửa, từng bước đi, từng dấu chân đều chẳng có ai giúp đỡ mình, vùng vẫy trong khe hở của vận mệnh như một con rồng đẹp trai cô độc, mới đi được tới hôm nay!"
Vương Bảo Nhạc đứng trước cửa lớn của động phủ, ngẩng đầu nhìn trời xanh, thì thào lẩm bẩm, trong giọng nói vương nỗi cô quạnh.
Dường như nhớ lại cuộc đời của mình, dù là thể xác hay linh hồn, hắn đều cảm nhận được nỗi thê lương của kẻ một mình đi trên con đường cô độc.