"Trò chơi Giáng Lâm vạn ác..."
Vương Bảo Nhạc quay đầu nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn chỉ chừng mười tuổi ở sau lưng. Cô bé này không cao lắm, áo quần mỏng manh, gò má đỏ ửng, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt chờ mong.
"Linh tu đại nhân, mua ta đi..."
Cô bé cắn môi, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ khẩn cầu.
"Mua ngươi làm gì?"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó hiểu.
"Làm gì cũng được!"
Cô bé thấp giọng nói.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, sờ lên người mình, phát hiện có một tấm thẻ được làm từ tinh thạch, sau khi nhìn xong thì hắn lại đần mặt ra. Trên tấm thẻ này có vài con số, hắn phải đếm cả buổi trời mới có thể đếm rõ trên đó có bao nhiêu con số chín...
Sau khi nhìn thấy tấm thẻ của Vương Bảo Nhạc xong thì cô bé kia lại run lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đầy vẻ sợ hãi.